10.6.09

Như tình mà chẳng phải là yêu

Tôi mới vào cơ quan này được hơn 1 tháng. Sếp đã gọi tôi đi công tác với sếp. Những ngày đầu tiên ở đất lạ xứ người, công việc, những cuộc đàm phán liên tục khiến tôi mệt nhừ người...

Tôi gọi anh la Anh viết hoa. Anh không phải là người yêu của tôi. Anh chỉ là Anh. Rất Tình nhưng chẳng phải là Yêu. Người vừa đủ để tôi sẻ chia những vấn đề trong cuộc sống, công việc, các mối quan hệ mà chồng tôi không thể thấu hiểu hết. Người vừa đủ để tôi quan tâm đến và được quan tâm nhưng không chia sẻ tương lai và cuộc sống riêng tư, những trách nhiệm gia đình. Không đòi hỏi và trách nhiệm. Anh không hề biết điều đó bởi tôi rất cẩn trọng. Tôi sợ nếu anh biết, anh sẽ tiến xa hơn. Đàn ông vốn tham lam, chính xác là con người vốn tham lam. Vả lại, tình công sở là thứ tình cảm rất dễ xô người ta ngã vào vòng luẩn quẩn của cảm giác ở nhà thì mong đến công sở, ở công sở lại nghĩ về nhà. Đặc biệt hơn, Anh lại là cấp dưới của tôi. Và tôi đã giữ được tình cảm đó trong suốt hơn 1 năm Anh làm việc dưới quyền của tôi. Cho đến một ngày, Anh chuyển công tác. Hôm đó, cả phòng tôi tổ chức tiệc chia tay Anh. Khi tàn tiệc, tôi đùa Anh: “Hôm nay, buổi cuối cùng được làm sếp của Anh, Quỳnh muốn Anh làm tròn trách nhiệm, đưa Quỳnh về chứ?”. Anh cười đáp liền: “Xin tuân lệnh sếp!”

Anh đưa tôi về nhưng không phải về thẳng nhà tôi mà dừng lại ở ven hồ. Hai đứa ngồi lên mui xe, ngắm hoàng hôn. Anh nói: “Anh biết Quỳnh dành nhiều tình cảm cho Anh”. Tôi cố lấp liếm: “Đương nhiên rồi, có một phụ tá được việc như Anh mà không dành nhiều ưu ái thì có phải là dở hơi không?” Anh lắc đầu: “Không, là những tình cảm chưa phải là Yêu nhưng không giống như đồng nghiệp”. Tôi im lặng, Anh nắm lấy bàn tay tôi. Tôi cứ để yên tay trong tay anh như thế. Anh nói: “Anh đi cũng là vì thế! Vì Anh phát hiện ra, Anh đã yêu Quỳnh”. Tôi thở dài, Anh lại ôm lấy tôi. Chúng tôi cứ ôm nhau như thế một lúc. Rồi Anh đưa tôi về.

Kể từ sau lần đó, tôi không còn gặp lại Anh nữa. Nhưng mỗi khi mệt mỏi vì công việc, thất vọng về các thuộc cấp, tôi lại nghĩ đến Anh và cảm thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cảm ơn Anh, người đã bước vào đời tôi một khoảng thời gian đủ để thành điều nhớ đến khi mệt mỏi, trở thành động lực thêm cho cuộc sống và công việc của tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét