29.6.09

Chuyện tình taxi


Trạm xe buýt 9 giờ 30 tối. Trời mưa tầm tã. Cô sinh viên khoác chiếc ba lô màu đen đứng đấy. Hẳn nhiên không phải là chờ xe buýt, cô đứng trú mưa hay có một dự định nào khác?

Ngước lên trời chỉ thấy một màu đen u ám, những giọt nước mưa như hàng ngàn mãnh vỡ li ti rơi mạnh xuống đất. Gió lạnh thổi từng cơn, đêm nay trời mưa như đón bão.

Gã nhìn qua ô kính chiếc taxi của mình, thấy một cô gái nhỏ nhắn trong nhà chờ xe buýt đang vẫy tay về phía gã. Gã tấp vào lề, chưa kịp xuống xe mở cửa mời khách thì cô sinh viên đã nhanh chóng bước ra khỏi nhà chờ xe buýt, tự mở cửa phía sau và ngồi hẳn vào trong chiếc taxi của gã, đóng cửa xe thật mạnh, sau đó vuốt nhẹ những giọt mưa bắn vào mặt mình.

- Đi đâu thưa cô?

+ Đâu cũng được...Anh cứ chạy đi.

- Sao ạ..? Nhà cô ở đường nào, để tôi biết mà tôi chạy chứ cô?

+ Tôi không về nhà. Ra trung tâm Sài Gòn đi! Hoặc bất cứ đâu!

Gã hơi bối rối, vị khách thật lạ thường. Một cô gái trẻ làm gì ở ngoài đường vào một đêm mưa to gió lớn thế này? Bỏ nhà đi à? Hay lại thuộc dạng con gái hư hỏng đây? Nhưng nhìn cô gái ăn mặc rất đàng hoàng tử tế, áo sơ mi trắng với áo khoắc nâu và quần jeans, trông giống như một sinh viên hiền lành.

- Tôi cứ phải chạy mãi thế này à?

+ Ừ..

- Cô có tiền không đấy?

Cô sinh viên đang chống cằm nhìn mưa rơi bên ô cửa kính xe taxi, nghe gã hỏi câu ấy, cô rút ra trong ba lô một chiếc ví. Gã nhìn qua kính chiếu hậu, thấy ngăn ngoài của ví có một tấm thẻ sinh viên của trường đại học nào đó, và cô rút ra một cọc tiền 200k.

Cô nhìn thẳng vào kính chiếu hậu để biết cặp mắt của gã cũng đang nhìn cô, và cô gái đưa cọc tiền ấy lên, để gã có thể nhìn thấy rõ.

+ Tôi có tiền đây? Được chứ? Bây giờ thì cứ chạy đi và đừng hỏi nhiều!

- Xin lỗi thưa cô, bệnh nghề nghiệp thôi...

+ Con trai các anh chỉ giỏi nghi ngờ người khác...

Cô gái nhét tiền vào ví rồi bỏ vô ba lô, nhếch mép cười và lại chống cằm nhìn ra ngoài, nhưng những giọt mưa bắn vào ô kính xe quá nhiều và màn đêm u tối quá, cô chỉ thấy được những ánh đèn mập mờ của đường phố vụt qua trước mặt. Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má. Gã vẫn quan sát cô sinh viên qua kính chiếu hậu từ nãy giờ. Ra đến nhà thờ Đức Bà, cô sinh viên vẫn không nói gì, gã chạy tiếp vào đường Đồng Khởi, chạy ra bến Bạch Đằng rồi lại lòng vòng khắp các con đường Sài Gòn.

+ Anh mở nhạc gì nghe đi!

Một tay gã cầm lái, tay kia với lấy chiếc đĩa CD rồi bỏ vào máy, bật nhạc..

"Anh không cần em để cho mắt môi em buồn. Để những phút hờn ghen còn trong trái tim em. Anh không cần em vì nay có ai kia rồi. Chỉ có bóng hình em lặng lẽ với đơn côi ...Taxxiiii..."

+ Anh đang trêu tôi đấy à?

- Sao cơ?

+ Chả sao! Tắt đi!

Gã hơi bực dọc, khi nãy bảo mở nhạc, người ta mở lên thì lại kêu tắt, con gái đúng là chúa rắc rối! Nhưng gã cũng im lặng làm theo, không nói gì, khách hàng là thượng đế mà!

+ Sao mới chạy đây mà 100k rồi! Anh sửa đồng hồ à?

Gã nhìn vào chiếc đồng hồ tính cước trên xe, lần này thì đúng là bực mình thật! Gã quay hẳn đầu lại nhìn cô sinh viên

- Tôi không có! Cô nghĩ ai lái taxi cũng thế à?

+ Ai biết được?

- Hứ! - Gã trề môi quay lên, tiếp tục lái xe - Con gái các cô mới là giỏi nghi ngờ người khác !

Nhìn gã tài xế trẻ giận dỗi như một đứa con nít, cô sinh viên đưa tay lên miệng khẽ cười. Gã lại nhìn qua kính chiếu hậu, và đỏ mặt. Đỏ mặt không phải vì quê, mà vì nụ cười của cô gái quá dễ thương, khiến gã giật mình.

+ Anh chạy suốt đêm à?

- Ừ! Tối thế này chạy thích hơn, đường vắng, người dân cũng không vội vã xô bồ như ban ngày, lại yên tĩnh...

+ Uhm.. Nãy giờ ngồi nhìn ra đường thế này, tôi cũng thấy khuây khỏa được phần nào.

- Cô đang có chuyện gì buồn phải không?

+ Sao anh hỏi vậy?

- Chắc lúc nãy cô chưa đóng kính cửa xe, nên có một hạt mưa rơi vào mắt kìa..

Cô gái cười và dụi mắt, sau đó cô chồm lên và trò chuyện với gã suốt trên quãng đường dài ấy. Chiếc taxi băng qua rất nhiều con đường, có con đường u tối và không có ánh đèn, có con đường giăng đầy những ngọn đèn lấp lánh. Gã cứ lái xe chạy như thế trên đường, không biết sẽ đi về đâu, gã chỉ biết chạy, theo yêu cầu của "người khách đặc biệt" đang trò chuyện với mình suốt từ nãy giờ, thế thôi...

- Trời tạnh mưa rồi! Cô không về nhà à? Muộn rồi đấy!

+ Uhm.. Anh chạy xuống đường NTL nhé!

Sau một cuộc dạo phố về đêm trên taxi, cuối cùng cô gái mới chịu về nhà. Gã dừng lại trước căn hộ trông hơi tồi tàn cũ kỹ, cô gái nhẹ nhàng bước xuống xe, đưa tiền cho anh và chào tạm biệt.

+ Cám ơn anh! Tối nay thật thú vị - Cô sinh viên khoác ba lô trên vai lại mỉm cười.

Nụ cười khiến gã chỉ ước giá như trời vẫn còn mưa lâu hơn nữa để gã được trò chuyện với cô gái dễ thương này trong chiếc taxi ấm cúng của gã mãi.

- Cô vào nhà đã rồi tôi mới chạy đi!

+ Không sao đâu, mẹ tôi đang xuống mở cửa, mẹ không muốn thấy tôi đi taxi về nhà vì như thế là hoang phí lắm, nên anh đi trước đi!

Chiếc taxi từ từ chạy ra khỏi khu nhà đó, cô đứng đấy nhìn cho đến khi chiếc xe khuất hẳn, rồi cô dạo bước trên đường, đi một quãng xa nữa thì cô gái bước đến cánh cổng to lớn với căn biệt thự đồ sộ, cổng mở và cô bước vào - đây mới là nhà của cô sinh viên.

...

Trạm xe buýt 9 giờ 30 sáng. Trời không mưa và nắng không quá gay gắt. Một buổi sáng dễ chịu

Cô sinh viên khoác chiếc ba lô màu đen đứng đấy. Hẳn nhiên không phải là chờ xe buýt, cô chờ chiếc taxi với gã tài xế trẻ sẽ chạy qua, để cô trả cho anh ta chiếc móc khoá có chữ ký của một ca sĩ nổi tiếng. Cô sinh viên nghĩ hẳn gã ấy sẽ tiếc đứt ruột nếu mất đi chiếc móc khoá này.

Gã nhìn qua ô kính chiếc taxi của mình, thấy một cô gái nhỏ nhắn trong nhà chờ xe buýt đang vẫy tay về phía gã, không như lần trước, cô sinh viên cười rất tươi như thể vừa gặp lại một người bạn sau mấy năm xa cách.

+ Hôm trước anh làm rơi cái này vào ba lô của tôi!

- Ồ! Cám ơn cô nhé, suýt nữa thì mất vật báu rồi. Để trả ơn, tôi chở cô dạo một phòng thành phố nữa nhé! Lần này không lấy tiền đâu.

+ Có vẻ như mọi thứ được sắp xếp trước ý nhỉ?

- Làm gì có! Con gái các cô chỉ giỏi nghi ngờ người khác - gã cười ranh mãnh.

Có vẻ như vì họ có nhiều điểm tương đồng, nên cuộc trò chuyện không bao giờ đi vào nhàm chán. Cứ như thế mỗi buổi sáng, cô sinh viên đứng ở nhà chờ xe buýt để lại được đi vi vu khắp thành phố và trò chuyện với gã tài xế láu cá đã lén bỏ chiếc móc khoá vào ba lô của cô gái buổi tối hôm ấy.

...

- Sao em cứ hỏi anh về việc đó mãi? Anh chưa có bạn gái, thật đấy!

+ Ai biết được!

- Con gái bọn em chỉ giỏi nghi ngờ người khác

+ Hứ!

- Em yêu anh phải không?

Chiếc taxi dừng lại trước vạch đường, ngã tư đèn đỏ, cô sinh viên mới ra trường ngồi trước xe cùng với gã tài xế trẻ, đỏ mặt và nhìn về hướng khác "Con trai bọn anh chỉ giỏi nghi ngờ người khác"...

Một năm sau đêm mưa tầm tã ấy, mọi thứ đã thay đổi, cũng như cầu vồng đã xuất hiện sau cơn mưa..

Theo Mực tím online

27.6.09

Làm gì có

Một ông già đạp xích lô chở một bà già đang lao từ dốc cao trên đê xuống


Gió thổi vù vù, bà già run cầm cập, bấm hai tay vào thành xe, mặt tái mét cố nói với ông tài:

- Chầm chậm chứ ông ơi, xe mà đứt thắng thì chết!

Ông xích lô cũng đang hốt hoảng, phều phào nói với bà già, giọng không có hơi:

- Khe khẽ chứ bà ơi, xe làm gì có thắng mà đứt!

Con vẹt láo toét!



Mary hay đi ngang qua một tiệm bán thú nuôi. Có một con vẹt trong tiệm thấy Mary, nó ré lên:

- Ê, cô kia!

Mary quay lại hỏi:

- Gì?

- Cô xấu hoắc!

Mary rất tức giận. Hôm sau, cô đi ngang, con vẹt lại ré lên:

- Ê, cô kia. Cô xấu hoắc!

Mary tức giận lắm. Chuyện này lặp lại đến lần thứ ba thì Mary không chịu nổi. Cô vào tiệm và nói với chủ tiệm:

- Con vẹt này xúc phạm tôi. nếu ông không dạy dỗ nó đàng hoàng, tôi sẽ kiện!

Hôm sau, Mary đi ngang qua, con vẹt vẫn ré lên:

- Ê, cô kia!

Mary quay lại, thách thức:

- Gì?

Con vẹt cười nham nhở:

- Cô biết rồi còn hỏi!

Một phần cuộc sống của em...

Anh chỉ là một phần trong cuộc sống của em bởi vì:

23 năm trước, những người yêu thương em nhất, những người có thể hi sinh mọi thứ cho em, những người quan tâm em từ miếng ăn giấc ngủ, người chăm bẵm em, người đầu tiên nhảy xuống giếng cứu em bất chấp cả tính mạng nếu em có bị rơi xuống là bố mẹ em, anh trai em - gia đình em. Và 23 năm sau vẫn thế, 40 năm sau vẫn thế, 60 năm sau vẫn thế mặc dù em đã có anh.

Nếu em có sống được đến 60 tuổi và may mắn cùng anh đi hết quãng đường còn lại thì mình cũng chỉ gần nhau 1/3 khoảng thời gian ấy. Mỗi ngày có 24 giờ, em gặp anh nhiều lắm là 3 giờ, sau này chắc 6 giờ và thời gian trôi đi cứ thế, cứ thế.

Khi mới gặp anh, em tưởng rằng thế giới chỉ có 2 chúng ta. Nhưng dần dần em nhìn rõ hơn. Xung quanh anh và em còn có rất nhiều người. Em phải làm gì đó để hạnh phúc của em và anh không dẫm đạp lên hạnh phúc của người khác, để khi em hạnh phúc thì mọi người cũng thấy vui. Em luôn nhắc mình rằng ngoài sự quan tâm dành cho anh, em cũng cần quan tâm tới những người xung quanh nữa. Tình yêu không thể đi cùng với sự ích kỉ. Tình yêu chân chính làm cho con người ta tốt hơn lên chứ không phải ích kỉ và chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Em sẽ cố làm được như lời em nói, mặc dù khởi đầu sẽ có khó khăn.

Hãy là một phần của trái tim em, anh yêu nhé! (Ảnh minh họa).

Em không thể chỉ tìm niềm vui bằng tình yêu của anh vì em còn niềm vui trong công việc. Em sẽ cân bằng chúng bởi giờ là lúc em gây dựng sự nghiệp của mình. Sau này còn việc gia đình và các việc xã hội khác nữa. Em hy vọng và tin anh là một người đàn ông rộng lượng, anh sẽ ủng hộ em - người phụ nữ làm được những việc có ý nghĩa cho cuộc đời. Đấy cũng chính là một cách giảm bớt gánh nặng cho anh, cũng là làm cho anh giảm bớt áp lực vì em không phải là người con gái 24/24 cần anh làm cho em vui, phải không?

Nếu một ngày nào đó, điều này không ai trong chúng ta muốn - 1 trong 2 phải ra đi. Điều này không thể biết trước được đúng không anh. Hy vọng người còn lại vẫn đủ sức mạnh để sống tiếp phần đời còn lại. Khi đó anh sẽ hiểu vì sao em nói anh chỉ là một phần trong cuộc sống của em.

Em vẫn luôn cầu chúc 2 phần đời chúng ta vẫn luôn là một cặp cho đến lúc tròn trách nhiệm với những phần khác của cuộc đời.

Một phần cuộc sống của em ơi, hãy là phần của trái tim em.

22.6.09

Đi làm thời... khủng hoảng


Thời khủng hoảng, các doanh nghiệp lần lượt cắt giảm lao động, giảm lương, tăng giờ làm. Nhiều nhân viên đi làm trong tâm trạng phập phồng...

Vào một diễn đàn chia sẻ, gặp một nhân viên văn phòng than thở: “Sáng nay mình đủng đỉnh từ nhà xe đi mua ly cà phê đá rồi vào công ty. Đi ngang qua phòng nhân sự, chị phó phòng chặn ngang đường hỏi mình một câu nghe lạ hoắc: Sao em đi làm trễ vậy?

Mình nhìn đồng hồ rồi hiên ngang trả lời: Ủa đâu có, đồng hồ chị bị gì rồi, mới 8g15 mà chị? - Em đi trễ 15 phút, quy định giờ làm của công ty thay đổi rồi, em tới bảng thông báo mà xem. Sau khi ném cho mình một cái nhìn lạnh lùng thấu xương, chị ta đi thẳng còn mình thì vẫn chưa hiểu ất giáp gì”.

Một bạn có nickname thuky sụt sịt: “Hôm qua mới họp nội bộ, em bị la vì đọc sách trong giờ làm việc, mà bình thường em cũng đọc đâu có sao. Mấy bữa nay em đọc trong giờ nghỉ mà cũng bị nhắc nhở. Sếp còn nói ai không thấy hòa hợp được với môi trường làm việc ở công ty thì nghỉ. Thà cắt giảm nhân sự, thà nói em làm không được việc, đằng này sếp biết đang thời buổi khó khăn nên “dọa” mình. Mà mình tự ái mình nghỉ rồi gia đình mình biết sống sao?”.

“Sếp mình sáng nay vô công ty rất vui vẻ và hào hứng nói với mọi người là bây giờ các doanh nghiệp không tuyển dụng làm toàn thời gian nữa, các công việc bán thời gian rất nhiều, các bạn cứ tự do nhận việc làm thêm, miễn sao đảm bảo công việc của công ty là được rồi - một bạn làm thiết kế chia sẻ - Rồi sau đó mấy hôm cả phòng mình choáng váng khi nhận thêm một lô lốc công việc làm không xuể, thì ra để giao thêm việc mà không tăng lương, sếp đã "hào phóng" cho mọi người được quyền làm thêm tự do, bây giờ thì cả phòng còn không có thời gian ngủ nữa chứ nói gì đến làm thêm...”.

Huyên - nhân viên hành chính nhân sự - lại gặp một tình huống khác: “Có một công ty khác gọi mình, lương cao, chế độ tốt, giờ giấc cũng thoải mái nhưng mình chần chừ quá. Sợ qua thử việc không tốt lại mất cả chì lẫn chài, mà ở lại đây thì tiếc cơ hội. Như trước kia thì mình cứ đi, không được thì xin chỗ khác. Bây giờ chỗ nào cũng cắt giảm, xin việc khó khăn, mình không dám “manh động”. Mấy đứa bạn cũng khuyên ráng đợi cho qua giai đoạn này đã, bây giờ có như thế nào cũng ráng mà đeo”.

Thanh - nhân viên xuất nhập khẩu- ngao ngán: “Công ty mình gần như không có hàng. Nếu ngày xưa mình vừa có lương tháng vừa thỉnh thoảng có tiền ngoài giờ thì bây giờ từ nhân viên chính thức công ty đề nghị làm cộng tác, khi nào có hàng họ sẽ gọi mình lên làm, không có thì cứ nằm nhà đợi, thu nhập mình giảm còn ¼ so với trước kia. Không đồng ý thì không có việc làm, đi tìm việc khác thì không có chuyên môn, đành chấp nhận yêu cầu của họ thôi”.

Hầu hết các nhân viên cho biết áp lực lên họ tăng rất nhiều từ khi các doanh nghiệp bắt đầu phá sản và lao động thất nghiệp. Tăng giờ làm, làm thêm ngày cuối tuần, sếp dễ cáu gắt hơn, chi li hơn hay điều kiện vật chất có giảm sút họ cũng không dám kêu ca. Trong khi giá cả vật chất, xăng dầu lại không ngừng leo thang, họ phải cố bám lấy nguồn sống của mình và gia đình, hi vọng qua nhanh thời kỳ khó khăn như hiện tại.

Một sếp lớn của công ty vật liệu xây dựng cho biết: “Công ty tôi cũng bị ảnh hưởng chung của khủng hoảng, chúng tôi cũng phải cắt giảm một số lao động, văn phòng dư ra chúng tôi cho thuê để tiết kiệm chi phí. Riêng các bạn nhân viên ở lại thì quyền lợi không có gì thay đổi so với trước khi khủng hoảng cả. Cần trấn an và củng cố tinh thần làm việc của các bạn, đó cũng là cách góp phần giúp giải quyết khủng hoảng. Không nên để các bạn làm việc trong hoang mang dẫn đến hiệu suất thấp, đó không phải là cách hay trong thời điểm hiện tại”.

18.6.09

20 lần/ngày


T
hức dậy miệng mỉm cười, 24 giờ tinh khôi. Xin nguyện sống trọn vẹn, mắt thương nhìn cuộc đời.

Có bao giờ bạn nhìn vào ánh mắt trẻ thơ và tự hỏi sao ánh mắt ấy lại có thể trong veo dường ấy còn ta thì không có được?
Có bao giờ bạn suy ngẫm về những câu nói của trẻ thơ và tự hỏi sao tâm hồn chúng trong sáng dường ấy còn ta thì ngược lại?
Và có bao giờ bạn nhìn vào khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên của trẻ thơ và tự hỏi mình, sao nụ cười của chúng đáng yêu đến vậy?

Câu trả lời đương nhiên là do thời gian, do cuộc sống, do áp lực. Đó là lẽ thường tình trong quy luật khắc nghiệt của tạo hoá... Nhưng còn một lý do cộng hưởng nữa mà có lẽ bạn chưa biết, là bởi ước tính trẻ em cười khoảng 400 lần mỗi ngày trong khi người lớn chúng ta chỉ cười trung bình 20 lần/ngày.

20 lần/ngày! Con số đó có làm bạn ngạc nhiên không? Nếu trừ đi 8 giờ nghỉ ngơi mỗi ngày, và nếu mỗi giờ chúng ta gặp gỡ trung bình 5 người khác nhau thì cứ gặp 4 người thì mới có một người khiến bạn nở một nụ cười. Dĩ nhiên là hạnh phúc thì không thể đong đếm bằng nụ cười nhưng không ai chối cãi là nụ cười chính là bằng chứng của hạnh phúc, bạn nhỉ?

Tiếng cười, muôn nghìn đời vẫn còn nguyên đó những giá trị nhân văn như một thành phần không thể thiếu được trong những cung bậc cảm xúc của con người. Nhưng thời nay - thời của quá nhiều áp lực, ganh đua và cái tinh thần giẫm đạp lên nhau mà sống, con người mỗi ngày phải vật vã với bao nhiêu kế hoạch, suy tư trăn trở làm sao để tồn tại và chiến thắng, nụ cười chân thực, hồn nhiên phát xuất từ niềm vui trong tâm hồn giờ đã trở nên... "hàng hiếm". Chính vì vậy, 20 lần/ngày đối với một số người thậm chí đã trở nên quá nhiều.

Nếu đã có những tiếng cười xuất phát từ nội tâm thì sẽ có những nụ cười khác, cười châm biếm, cười nhạt, cười "pro" theo kiểu của MC, của những người bán hàng chuyên nghiệp, cười mà trong lòng rơi lệ... Nhưng bạn ơi hãy hình dung xem sẽ như thế nào một tâm hồn không thể nở nụ cười, một ngôi nhà không có tiếng cười, một thế giới không có tiếng cười? Nhạt nhẽo, nhàm chán lắm phải không?

Vậy thì xin đừng bao giờ để muộn phiền cướp mất nụ cười của bạn. Mỗi nụ cười là một món quà vô giá không thể mua được bằng tiền nhưng bạn có thể tạo ra nó mà chẳng mất tí tiền nào. Chẳng ai nghèo đi vì cười cả mà chính khi bạn cười, bạn đang làm giàu hơn tâm hồn của mình, mở rộng trái tim mình để đón nhận cuộc sống.

Cười lên bạn nhé để khởi đầu cho hạnh phúc, cho hy vọng, để cho mình một cơ hội được cảm thấy yêu đời, được vị tha, bao dung cuộc sống, được vun đắp và nuôi dưỡng tâm hồn.

Đừng bao giờ dè sẻn nụ cười, xin hãy hào phóng hơn con số 20 đó vì khi bạn cười, bạn sẽ trở nên giàu có hơn.

Cười lên bạn nhé vì đời đẹp hơn nhờ có những nụ cười!

10.6.09

Bản tường trình của 1 học sinh lớp 7 - Cười chít mất!


Kính gửi: Cô giáo chủ nhiệm
Đồng kính gửi Ban giám hiệu nhà trường
-Tên em là L , học sinh lớp 7A11 .
- Hôm qua em đã phạm phải một tội lỗi vô cùng to lớn là đánh bạn cùng lớp . Em xin tường trình lại sự việc như sau : Sáng 18/12/2008 em có đi xe đạp qua bãi gửi xe thì gặp bạn C , bạn không có tiền nên đã vay em 500 vnd để gửi xe đạp , em liền không ngại ngần đưa hẳn cho bạn tờ 1000 vnd để gửi xe . Nhưng sau khi bạn ấy gửi xe xong thừa 500 vnd thì lại không trả em mà mua kẹo cao su ăn mặc dù em đã dặn gửi xe xong nhớ đưa lại em 500 vnd để em gửi xe . Em không kiềm chế được nên đã xông vào đấm bạn một cái vào bụng , em chỉ định đấm bạn ấy một quả cho đỡ tức rồi thôi nhưng bạn C lại lao vào em định đấm trả nên em buộc lòng phải tự vệ bằng cách lên gối vào mặt bạn ; sau đó các bác ở chỗ gửi xe đã can ngăn nên bọn em thôi đánh nhau mà vào lớp .

- Sự việc cỏn con đó tưởng như chỉ đến đó là kết thúc nhưng giờ ra chơi bạn C lại dùng những lời lẽ thiếu văn hóa và hẹn em hết giờ học ra sau trường “giải quyết” nốt việc này . Tất nhiên , em không phải là một người hèn nhát nên đã chấp nhận lời mời này của bạn .

- Giờ tan học , học sinh ùa ra khỏi trường như đàn ong vỡ tổ , ai cũng hân hoan trở về nhà nghỉ ngơi sau một ngày học tập căng thẳng mà có ngờ đâu tại đây , chỉ sau ít phút nữa sẽ diễn ra một cuộc chiến đấu một mất một còn giữa hai ông . Chỉ vài phút sau , cả trường đã không còn bóng học sinh , yên lặng đến rợn người . Tầm 5 giờ , không một ánh đèn , ngoài trời tối đen như mực . Gió rít từng cơn lạnh thấu xương . Chưa bao giờ em ở lại trường vào tầm này , ánh sáng le lói từ vầng trăng khuyết phía xa xa đã dẫn đường cho em ra điểm hẹn , những hàng cây mà mọi ngày em vẫn hay ngồi dưới đó với bạn gái giờ đây trông quái dị khác thường . Nhưng không gì có thể lay chuyển được khi một người đàn ông đã quyết định (cool) . Bước những bước gấp gáp trên con đường dài và hẹp chạy ngang qua nhà máy bỏ hoang , em ngước mắt nhìn quanh . Bạn C đã đến đó đợi em , nhưng bạn C không đi theo một mình mà dẫn theo một bạn khác nữa học lớp trên to bằng 2 lần . Em cảm thấy shock thật sự khi biết bạn C là một kẻ như vậy , bạn đã không đủ dũng khí để đối mặt với em như 2 người đàn ông mà phải dắt theo người hỗ trợ , em bực tức vô cùng vì điều đó đã phá vỡ sự thiêng liêng của buổi gặp này . Chưa đợi em bỏ cặp xuống bạn to lớn kia đã xông đến , em thật sự không muốn ra tay với bạn này nhưng bạn này cứ lao đến trước mặt em , tiện tay em nhặt luôn cục gạch to bằng bàn tay ném vào mặt bạn ấy , bạn ấy vật xuống đấy không nhúc nhích cũng chẳng nói lấy nửa câu .

- Vậy là bây giờ chỉ còn em và C , cuộc chiến của 2 người đàn ông giờ mới thực sự bắt đầu . Gió rít từng cơn nghe đến rợn người , em và C , mặt đối mặt , nội lực trổ ra đã đạt đến đỉnh điểm nhưng chưa ai muốn động thủ trước.

- Chẳng biết bạn C lấy đâu ra một cái ống nước bằng sắt dài 1m để tấn công em , em bình tĩnh dùng thân pháp khoái tuyệt để né tránh . Càng đánh càng hụt nên bạn C trở nên điên cuồng . Bạn C nhảy lên cao rồi thuận tay tung ra chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh , chiêu này vốn không phải là tuyệt kĩ trấn áp giang hồ nhưng với nội lực cực kì hùng hậu của C thì chiêu này trở nên cực kì nguy hiểm . Mặy đỏ bừng bừng , lấy hết sức bình sinh vụt mạnh xuống , chiêu này xuất có thể khiến trời long đất lở . Em vội nhảy lùi ra phía sau nên không bị thương , mặt đất chỗ cái ống nước chạm xuống thì nát vụn thành ngàn mảnh . Định thần nhìn kĩ lại thì thấy tuy em xuông bị thương nhưng cái áo Le’vis giá 135$ của em thì đã rách một vết to tướng . Quá giận dữ em không kiềm chế được nhảy thẳng đến chỗ bạn C tung ra chiêu cuối cùng trong Thiên Tàn Cước , bạn C thấy khí thế vô cùng hùng dũng của em thì thất kinh né sang một bên . Quả thật bộ pháp của C vô cùng ảo diệu , tựa như nước chảy mây trôi nhưng so với một người võ nghệ siêu quần như em thì đó chẳng khác nào trò con nit . Vòng ra phía sau , em nắm lấy tay cầm vũ khí của bạn rồi bẻ ngược ra phía ra , có lẽ lúc đó em nghe thấy một tiếng rack khá nhỏ ; rồi giật lấy câu gậy trong tay bạn C em tiện tay chém mạnh xuống một nhát . Nhận thấy bạn nằm dươi đất rên rỉ em vội thu chiêu lại , nhưng quá muộn , chiêu chưa đến nơi nhưng khí kình quá mạnh .. Bạn C nảy người lên một cái rồi im hẳn . Nhớ lại lời nói của sư phụ là không bao giờ đánh kẻ đã ngã , em liền để hai bạn nằm đó rồi đi về nhà cho kịp giờ xem phim.
- Tối hôm đó bạn C dẫn bố đến nhà em đòi “nói chuyện” . Bố em bảo không thèm tiếp nên em đành miễn cưỡng ra tiếp . Hai bố con bạn C cứ chửi em xơi xơi , em định giải thích nhưng mõi lần như vậy bác ấy lại nói ” Im mồm ” . Lời nói của Bác văng vẳng trong đầu em : ” Mỗi chúng ta khi sinh ra , ai cũng có quyền tự do , quyền được ngôn luận , quyền được mưu cầu hạnh phúc … ” Thế mà bố con thằng vô lại này lại không cho em nói , như thế là trái với tinh thần của Bác , trái với chính sách của Đảng . Xác định đây là những kẻ chống đối lại Cách Mạng nên em không ngần ngại đập cho cả hai tên vô lại một trận rồi tống ra khỏi cửa .

- Viết xong bản tường trình này em thấy mình hoàn toàn không có lỗi , em xin rút lại lời nhận lỗi phía trên . Kính mong Nhà Trường xem xét rõ sự việc này để trả lại sự trong sạch em.
Tái bút : Bác em là bộ trưởng bộ GD&ĐT cũng hoàn toàn đồng tính với việc làm của em . Nếu cần các thầy cô có thể gọi điện lên bộ để xin ý kiến.

Đó có phải là tình yêu?

Có người, khi yêu,rất muốn thấy người mình yêu nâng niu và gắn bó với những vật gợi nhớ tới mình như một món quà, một bức ảnh, một dòng tên trên blog riêng... Nhưng cũng có những người lại chẳng muốn người kia có bất cứ kỷ vật hay kỉ niệm nào chứng minh sự gắn kết với mình.

Liệu đó có phải là tình yêu?

Có người rất tự hào khi có người mình yêu bên cạnh khi gặp bạn bè, người thân của mình hay của người yêu. Nhưng cũng có những người chỉ thấy đó là sự rắc rối.

Liệu đó có phải là tình yêu?

Âm mưu của sếp

Tình trạng vợ chồng tôi căng thẳng suốt mấy tháng trời, hôm nào tôi đi làm cũng trong trạng thái mỏi mệt. Sếp giao việc cho tôi mười việc thì tôi làm hỏng đến tám việc. Sếp rất bực bèn gọi tôi vào phòng. Nhưng sếp của tôi là người rất tâm lý nên không mắng mỏ, chỉ hỏi tôi đang xảy ra chuyện gì? Tôi được lời như cởi tấm lòng, bèn kể hết. Sếp nghe chuyện rồi không nói gì. Mấy hôm sau, sếp cử tôi đi công tác miền Nam 10 ngày. Tôi mừng như bắt được vàng vì quả thật, tôi quá mệt mỏi với chồng mình. Tôi khăn gói đi ngay.

Những ngày xa chồng, lao đầu vào công việc, đêm về khách sạn, tôi bắt đầu thấm thía ra nhiều điều. Khi chỉ có một mình, tôi bắt đầu nghĩ nhiều hơn. Đối diện bản thân và bắt đầu phân tích lại mọi điều. Trong thời gian đó, chồng tôi ngày nào cũng gọi điện, nhắc nhở ăn uống, viết email thông báo tình hình ở nhà. Sau 5 ngày, công việc đã hoàn tất (khiến tôi ngạc nhiên không hiểu vì sếp giao ít việc hay vì tôi lao đầu vào làm mà công việc hoàn thành sớm hơn dự kiến), tôi gọi điện báo cáo với sếp và thông báo là mình sẽ về sớm hơn. Nhưng sếp lại bảo là cứ ở lại gặp thêm một đối tác nữa vào sáng hôm sau. Đối tác ấy sẽ đến thẳng khách sạn nơi tôi ở để gặp tôi.

Sáng hôm sau, đúng như sếp đã thông báo, nhưng thay vì bảo lễ tân gọi tôi xuống sảnh, ông đối tác này lại lên phòng tôi, gõ cửa. Tôi mở cửa và choáng váng vì ông đối tác ấy đúng là chồng mình. Anh ấy bảo: Vì em là một nhân viên giỏi nên sếp của em tặng em một món quà là một người đàn ông + 5 ngày sung sướng. Em có nhận không? Dĩ nhiên là tôi nhận rồi. Hẳn một người đàn ông trông sexy thế kia cơ mà? Tốt nhất là nên đóng cửa lại và bắt đầu xử lý “món quà” thôi.

Như tình mà chẳng phải là yêu

Tôi mới vào cơ quan này được hơn 1 tháng. Sếp đã gọi tôi đi công tác với sếp. Những ngày đầu tiên ở đất lạ xứ người, công việc, những cuộc đàm phán liên tục khiến tôi mệt nhừ người...

Tôi gọi anh la Anh viết hoa. Anh không phải là người yêu của tôi. Anh chỉ là Anh. Rất Tình nhưng chẳng phải là Yêu. Người vừa đủ để tôi sẻ chia những vấn đề trong cuộc sống, công việc, các mối quan hệ mà chồng tôi không thể thấu hiểu hết. Người vừa đủ để tôi quan tâm đến và được quan tâm nhưng không chia sẻ tương lai và cuộc sống riêng tư, những trách nhiệm gia đình. Không đòi hỏi và trách nhiệm. Anh không hề biết điều đó bởi tôi rất cẩn trọng. Tôi sợ nếu anh biết, anh sẽ tiến xa hơn. Đàn ông vốn tham lam, chính xác là con người vốn tham lam. Vả lại, tình công sở là thứ tình cảm rất dễ xô người ta ngã vào vòng luẩn quẩn của cảm giác ở nhà thì mong đến công sở, ở công sở lại nghĩ về nhà. Đặc biệt hơn, Anh lại là cấp dưới của tôi. Và tôi đã giữ được tình cảm đó trong suốt hơn 1 năm Anh làm việc dưới quyền của tôi. Cho đến một ngày, Anh chuyển công tác. Hôm đó, cả phòng tôi tổ chức tiệc chia tay Anh. Khi tàn tiệc, tôi đùa Anh: “Hôm nay, buổi cuối cùng được làm sếp của Anh, Quỳnh muốn Anh làm tròn trách nhiệm, đưa Quỳnh về chứ?”. Anh cười đáp liền: “Xin tuân lệnh sếp!”

Anh đưa tôi về nhưng không phải về thẳng nhà tôi mà dừng lại ở ven hồ. Hai đứa ngồi lên mui xe, ngắm hoàng hôn. Anh nói: “Anh biết Quỳnh dành nhiều tình cảm cho Anh”. Tôi cố lấp liếm: “Đương nhiên rồi, có một phụ tá được việc như Anh mà không dành nhiều ưu ái thì có phải là dở hơi không?” Anh lắc đầu: “Không, là những tình cảm chưa phải là Yêu nhưng không giống như đồng nghiệp”. Tôi im lặng, Anh nắm lấy bàn tay tôi. Tôi cứ để yên tay trong tay anh như thế. Anh nói: “Anh đi cũng là vì thế! Vì Anh phát hiện ra, Anh đã yêu Quỳnh”. Tôi thở dài, Anh lại ôm lấy tôi. Chúng tôi cứ ôm nhau như thế một lúc. Rồi Anh đưa tôi về.

Kể từ sau lần đó, tôi không còn gặp lại Anh nữa. Nhưng mỗi khi mệt mỏi vì công việc, thất vọng về các thuộc cấp, tôi lại nghĩ đến Anh và cảm thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều. Cảm ơn Anh, người đã bước vào đời tôi một khoảng thời gian đủ để thành điều nhớ đến khi mệt mỏi, trở thành động lực thêm cho cuộc sống và công việc của tôi.

1.6.09

Khi anh là doanh nhân!

Em thân yêu! Khi anh là doanh nhân! Gia đình chúng ta vui vầy, hạnh phúc. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh đưa con đến trường, rước em tới công sở bằng xe hơi.

Khi anh là doanh nhân! Em không còn hoảng hốt trước những khoản chi tiêu bất ngờ nào đó. Nhận một tấm thiệp hồng em không phải tần ngần với tủ quần áo nghèo nàn như ngày nào.

Khi anh là doanh nhân! Chúng mình có thể giúp đỡ chia sẻ với những người thân mà không phải tính toán chi ly.

Khi anh là doanh nhân! Anh có được cảm giác hạnh phúc tuyệt vời, đó là lúc hàng trăm công nhân của anh vui mừng nhận lương, lĩnh thưởng. Và em biết không, khi là doanh nhân, anh luôn an lòng bởi được thấy nụ cười rạng rỡ, mãn nguyện, tin yêu của cha mẹ hai bên gia đình.

Nhưng em yêu ơi! Khi anh là doanh nhân, anh hiếm có được giây phút thảnh thơi bên em và các con trong công viên hay trên bãi biển. Giấc ngủ đêm với anh chẳng bao giờ trọn vẹn. Có biết bao điều cần sắp đặt cho ngày mai, cho những chuyến đi, những hợp đồng và đôi khi cả những toan tính.

Lúc anh là doanh nhân, anh mải mê nâng ly chúc tụng bạn hàng mà quên mất lời chúc giản dị cho em trong đêm qua - đêm sinh nhật vợ anh. Anh ngớ ngẩn như gà cồ mắc tóc trước cổng trường con học vì quên hỏi em con mình lớp A hay B, cô giáo tên gì? Và em yêu ơi, đã có lúc anh cuống quýt hôn bờ mi em đẫm lệ rồi lại chìm vào giấc ngủ mệt mỏi. Trong cơn mơ anh chợt nhớ lời hứa tối nay đưa em đến nơi xưa lần đầu gặp gỡ để kỷ niệm ngày cưới của chúng mình. Anh cắc cớ cô thư ký nhớ "nhắc bài" cho anh mọi việc, sao tự dưng quên mỗi chuyện này?

Khi anh là doanh nhân!

Anh mong rằng em mãi là điểm tựa của cuộc đời anh!

Xin em đừng cố chấp mỗi lần anh lỗi hẹn, bởi anh nào muốn thế bao giờ. Là vợ của một doanh nhân, đừng hờn dỗi khi có lời ra tiếng vào gì đó. Em có biết chăng, áp lực của hai chữ "doanh nhân" nhiều khi quá nặng nề. Lúc này đây khi anh là người thành đạt, người ta bảo đó là điển hình của mẫu doanh nhân thành công bằng năng lực và chữ "tín". Rất có thể mai trắng tay, phá sản, thiên hạ gọi anh - kẻ bội tín gạt lừa. Em hãy hiểu cuộc đời là ẩn số, thương trường này nghiệt ngã lắm em ơi! Chồng em không phải siêu nhân hay thần thánh để thoát thân mọi cạm bẫy ở đời.

Nhưng em biết không, dẫu bước đường kinh doanh có muôn ngàn khó khăn hay thử thách, bất trắc hay rủi ro, thành hay bại - anh luôn vững tin để chấp nhận và vươn lên trong sự nghiệp mà anh đã chọn. Cuộc sống đổi thay, xã hội hôm nay cần rất nhiều "người lính" như bọn anh. Mặt trận giờ đây không phải là tiếng súng mà là quản trị, là công nghệ, là tri thức của loài người. Bản lĩnh của anh tính bằng sự nhạy bén, khôn ngoan, khả năng chinh phục thương trường.

Em yêu ơi! Khi em đã nhận lời là vợ anh, vợ của một doanh nhân, em phải biết kiêu hãnh hy sinh và san sẻ. Xin em đừng là cô Tấm nhỏ hiền lành, anh chẳng mong em nép mình bên khung cửi. Mà cần em như điểm tựa cuộc đời!