14.10.09

Cưới Gà gô


Thế là Gà gô là người nổ phát súng đầu tiên của Q12C2 và cũng là của 4 đứa chúng tôi. Còn nhớ học đến năm thứ 2 đại học thì 3 đứa chúng tôi: Tôi, Trang, Hương (gà gô) về ở chung với nhau, sau đó thêm Ngọc là 4. 4 đứa 4 cá tính nhưng sống rất vui vẻ. Ngày đầu về ở với chúng tôi, Hương là con nhà nông nhưng rất nhiều thứ chưa biết, cơm cũng không biết nấu, lại hay hỏi những câu rất ngố nên tôi hay gọi đùa nó là gà gô. Mới nghe nó ghét lắm nhưng lâu dần, thấy mọi người gọi nghe thân mật nên nó cũng quen. Hồi đó, nói đến chuyện lấy chồng, đứa nào cũng dừa cho đứa khác sẽ là người đầu tiên. Cuối cùng là nó. Nó thật là hạnh phúc. Lúc nào cũng đủng đỉnh. Học cũng đủng đỉnh, lúc ra trường có người yêu giúp xin vào Techcombank, công việc ổn định. Chồng thì nghề nghiệp vững chãi (làm ở Sở Tài chính), hiền, chín chắn, chiều nó hết mực, lại có nhà riêng ở HN rồi. Vậy là nó sẽ chẳng phải lo gì cả ngoài việc tập trung phát triển công việc và sinh những đứa con xinh xắn. Thật là mừng cho nó!

Hôm qua nó cưới, mấy đứa học cùng lớp chúng tôi rủ nhau về quê nó. Nó cưới thì sướng, chẳng bù cho tụi tui về chung vui với nó thì lại thật xui xẻo, hic hic.
4 tên gà, đi xa mà không chịu nghe dự báo thời tiết trước, mặc đồ mùa hè đi. Đêm đến, bão tràn về, gió rít từng cơn, đập cửa trên tum ầm ầm. Vừa rét vừa chật chội, lại quen ngủ muộn, 4 đứa, cộng thêm 1 chị trang điểm và cô dâu nữa, không tài nào ngủ đc. Xoay bên này, xoay bên kia, buôn hết chuyện này, chuyện nọ, trời ơi, mãi vẫn chẳng ngủ được. Đã ngủ không được lại bị tiếng hát hò "not pro and maximum volume" bên dưới là cho đinh tai nhức óc, đến bực mình. Khổ nỗi, vì nhà cô dâu xa nên đoàn xe nhà chú rể sẽ đến từ tờ mờ sáng để đón dâu lên HN, vì thế nên tất cả dù muốn thức cũng không được thức, phải ngủ sớm để sáng ra còn dậy chuẩn bị công việc.

Nửa đêm, bão về khiến sở điện cắt "xoẹt" nguồn sáng! Thế là sống trong tăm tối! Sáng ra dậy từ 4h mà chẳng làm gì được vì quá tối. Khổ thân cô dâu, phải trang điểm với 2 cái đèn pin chiếu thẳng vào mặt, muốn làm tóc xoăn nhưng cắm vào mũi cái uốn tóc nó không chạy nên đành để tóc thẳng, he he.

Cũng may, nhà nông nên sẵn mấy cái đèn pin, mọi người cứ nhờ vào ánh đèn tù mù của đèn pin mà lọ mọ làm việc. Nhà gái thì cuống hết cả lên vì sự cố mất điện nằm ngoài dự kiến khiến thời gian bị thu hẹp. Nhà trai thì sốt ruột gọi điện thoại hỏi xem tình hình nhà gái đã hòm hòm chưa vì sắp về đến nơi rồi.

May sao, cuối cùng thì mọi việc cũng diễn ra êm xuôi. Cô dâu trông thật xinh. Thường ngày cũng xinh nhưng hôm nay trông ra dáng quá! Dâu rể đứng bên nhau trông thật đẹp đôi. Sau khi làm lễ theo phong tục VN, đoàn xe rời bánh đưa chúng tôi cùng đoàn dâu, rể hướng về HN. Trời cũng thật chiều lòng người. Đêm mưa như vậy mà sáng ra lại chỉ lay phay, một dạng thời tiết được cho là sẽ mang đến nhiều may mắn, tài lộc cho tân lang và tân nương.

Chúng tôi theo đoàn xe về đến HN thì phải vội vàng từ biệt vì đứa nào cũng còn công việc đang chờ. Thế là chuyến đi Thái Bình đã kết thúc, tiệc cưới đã tổ chức thành công. Một chuyến đi ngắn nhưng đáng nhớ. Vừa nhiều kỉ niệm vừa nhiều tin mới mẻ về sự thành đạt của bạn bè, lại vừa là cơ hội tốt để gặp mặt, hàn huyên với bạn cũ (mặc dù mấy đứa sống cùng thành phố, hihi).
Tuy nhiên, chuyến đi cũng đem đến cho tôi một chút buồn trong lòng. Bạn bè cùng học giờ phần lớn đã có công việc tốt, hoặc chí ít cũng tạm hài lòng cả rồi, mà sao tôi vẫn đang bơ vơ giữa dòng? Chúng nó thật giỏi, đấy mới thật sự là giỏi. Còn tôi, liệu tôi có vượt qua được sự đào thải của cuộc sống hay không? tôi cần làm gì để vượt qua bây giờ? Tôi cảm thấy mình đang rất mơ hồ về con đường trước mặt, không biết nên bước chân nào tiếp theo...

9.10.09

Thất nghiệp!



Thất nghiệp! Cuối cùng mình cũng đã phải nếm mùi thất nghiệp. Áp lực vì không có thu nhập, áp lực vì phải lo vô khối khoản chi tiêu, áp lực vì quá ít cơ hội dành cho mình, áp lực vì nhận ra mình thật kém cỏi.
Trước khi nghỉ việc, mình đã dự đoán sẽ có một thời gian dài thất nghiệp, nhưng không nghĩ được mình đã gục ngã trước áp lực như thế này.
Thất nghiệp, ở nhà mới chợt nhận ra, ra trường hơn 1 năm rồi, đi làm cũng hơn 1 năm rồi, mình vẫn chưa có chút vốn liếng nào trong tay. Vốn liếng ấy là nói đến kinh nghiệm, kỹ năng thu được từ công việc chứ không phải tiền bạc.
Hơn 1 năm làm việc, đến lúc ra đi, mình vẫn tay trắng. Tất cả các kỹ năng mình học được đều là sưu tầm, là đúc kết từ hồi đi học, là kết quả của cái tính tẩn mẩn của mình mà thôi, không phải là do va vấp trong công việc. Chà, nghĩ đi, nghĩ lại thì việc ra đi vẫn nên làm dù áp lực thật không nhỏ!

Từ ngày nghỉ việc, về quê sống thấy vui và dễ chịu hơn bao nhiêu. Tất nhiên áp lực tâm lý thì vẫn còn đó, nhưng cuộc sống hàng ngày thú vị hơn rất nhiều. Nhà mình giờ có tận 3 cháu liền, lớn bé đủ cả nên ngày nào cũng như cái nhà trẻ, ồn ào, nhưng rất vui. Chúng là trẻ con, chúng rất hồn nhiên, nhiều trò ngộ nghĩnh, thật đáng yêu. Mình nghĩ mình có thể chơi với chúng cả ngày được mà chẳng cần đến công việc ấy chứ, Hi, nhưng phải có việc thì mới có thu nhập để đảm bảo cuộc sống, và mua cho chúng những thứ xinh xinh, yêu yêu chứ nhỉ? Ở nhà không khí cũng dễ chịu hơn, nhà cửa rộng rãi, ăn uống đầy đủ, có người chuyện trò, cả ngày chẳng hết việc. Cuộc sống sẽ thật là tuyệt nếu có thêm 1 công việc.

Mình cũng đang rất cố gắng. Đã có lúc mất tự tin, thấy mình chắc sẽ không làm nổi việc gì mất. Nhưng sau một số lần thất bại, thấy mình có thể làm đc mọi thứ, chỉ cần có 1 cơ hội mà thôi. Mà cũng đúng. Nghĩ lại, bạn bè mình đâu phải những người quá xuất trúng. Họ vẫn làm tốt công việc, chẳng có lý gì mình không làm được, trong khi mình cũng đâu đến nỗi kém thông minh. Trước nay đi học mình vẫn luôn là một trong những học sinh, sinh viên hàng đầu của lớp. Tuy chẳng phải số 1 nhưng cũng là người mà khi nhắc đến tên ai cũng biết học lực ra sao. Mình chỉ cần một cơ hội mà thôi. Giá có ai đọc được bài viết này chắc sẽ buồn cười vì điều mà mình sắp viết đây:

Cố lên còi yêu!!! Cố lên!