10.6.09

Âm mưu của sếp

Tình trạng vợ chồng tôi căng thẳng suốt mấy tháng trời, hôm nào tôi đi làm cũng trong trạng thái mỏi mệt. Sếp giao việc cho tôi mười việc thì tôi làm hỏng đến tám việc. Sếp rất bực bèn gọi tôi vào phòng. Nhưng sếp của tôi là người rất tâm lý nên không mắng mỏ, chỉ hỏi tôi đang xảy ra chuyện gì? Tôi được lời như cởi tấm lòng, bèn kể hết. Sếp nghe chuyện rồi không nói gì. Mấy hôm sau, sếp cử tôi đi công tác miền Nam 10 ngày. Tôi mừng như bắt được vàng vì quả thật, tôi quá mệt mỏi với chồng mình. Tôi khăn gói đi ngay.

Những ngày xa chồng, lao đầu vào công việc, đêm về khách sạn, tôi bắt đầu thấm thía ra nhiều điều. Khi chỉ có một mình, tôi bắt đầu nghĩ nhiều hơn. Đối diện bản thân và bắt đầu phân tích lại mọi điều. Trong thời gian đó, chồng tôi ngày nào cũng gọi điện, nhắc nhở ăn uống, viết email thông báo tình hình ở nhà. Sau 5 ngày, công việc đã hoàn tất (khiến tôi ngạc nhiên không hiểu vì sếp giao ít việc hay vì tôi lao đầu vào làm mà công việc hoàn thành sớm hơn dự kiến), tôi gọi điện báo cáo với sếp và thông báo là mình sẽ về sớm hơn. Nhưng sếp lại bảo là cứ ở lại gặp thêm một đối tác nữa vào sáng hôm sau. Đối tác ấy sẽ đến thẳng khách sạn nơi tôi ở để gặp tôi.

Sáng hôm sau, đúng như sếp đã thông báo, nhưng thay vì bảo lễ tân gọi tôi xuống sảnh, ông đối tác này lại lên phòng tôi, gõ cửa. Tôi mở cửa và choáng váng vì ông đối tác ấy đúng là chồng mình. Anh ấy bảo: Vì em là một nhân viên giỏi nên sếp của em tặng em một món quà là một người đàn ông + 5 ngày sung sướng. Em có nhận không? Dĩ nhiên là tôi nhận rồi. Hẳn một người đàn ông trông sexy thế kia cơ mà? Tốt nhất là nên đóng cửa lại và bắt đầu xử lý “món quà” thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét