30.3.09

Trăn trở!




Đêm qua mình trằn trọc mãi không ngủ được. Không hiểu sao dạo này mình hay bị khó ngủ. Có hôm thức đến 2h đêm mới nhắm mắt cố ngủ. Mỗi lần như thế, mình lại suy nghĩ về cuộc sống hiện tại của mình. Mình cảm thấy buồn lắm. Công việc thì buồn tẻ, không đúng ngành mình mong muốn, không khí công ty ảm đạm, buồn tẻ. Học hành thì chẳng đâu vào với đâu cả. Tình yêu thì đều đều như việc phải thế. Gia đình mới có thêm cháu, cũng vui, nhưng mình chỉ có thể về nhà 1,5 ngày mà thôi. 5,5 ngày còn lại, cuộc sống thật buồn chán.
Mình rất muốn làm một con người khác. Muốn thay đổi. Muốn đi thăm bạn bè, tụ tập với bạn bè. Muốn có công việc mong ước dù là mức lương có thể thấp. Muốn cảm thấy mình đam mê một cái gì đó thôi, để có thể say sưa mà làm điều đó. Nhưng mình chưa làm được. Mình quá nhu nhược. Và cũng một phần do hoàn cảnh hiện tại khiến mình cũng khó thưc hiện điều đó.

Mỗi ngày mình thở dài nhiều hơn. Mặc dù biết và cố nén để không làm những người xung quanh buồn chán, nhưng vẫn cứ ngày càng tăng thêm.

Mình phải làm sao bây giờ đây? Làm sao để cải thiện cuộc sống của mình?Làm sao được bây giờ???

28.3.09

Lý toét tự sướng nè!!! he he he

Đây là một trong số những người bạn thân của mình thời đại học đó. Bà nè vui tính lắm, có bà ý ở đâu là cười suốt ngày ở đó. Hôm nay xem blog của mình thích quá nên tị là không có ảnh của bà ý. Híc! Thể theo nguyện vọng, tớ giới thiệu với cả nhà chân dung của Cụ Lý thời nay, he he




27.3.09

Một số hình ảnh mới nhất về Còi yêu!

Đây là một số hình ảnh mới nhất về còi và gia đình. Hình được chụp nhân sinh nhật lần thứ nhất của Ỉn éc nhà tớ. Đây là còi nè, tóc dài chưa? he he

Đây là nhóc đầu nhà anh cả tớ. Ở nhà nó được gọi yêu là Bi Boong. Nghịch lắm. Thích được chụp ảnh nên làm điệu đó:

Còn đây là Ỉn éc với bà nội:





Mặc dù tên gọi ở nhà là Bông, nhưng vì sinh năm con heo, lại ăn nhem nhẻm suốt ngày, nên hắn còn được gọi là Ỉn éc hay Bông Ỉn, he he




Hắn cười rất lưu văn manh

Quần áo sexy chưa!


Tay làm gì vậy ta???



Tên nè lúc nào cũng thích lọ mọ, lục lọi


2 chú cháu nhìn vui nhỉ!

Ngửa gãy cả cổ để xem cái điện thoại mà bố không cho!


Bi Boong điệu nè:


Nhìn thấy máy ảnh đòi rùi, hết chụp luôn!!!


Thợ tiệm giặt là



Hoa hồng xứ khác

Đầu năm cấp ba, rời quê lên thành phố trọ học, một đứa học sinh tỉnh lẻ là tôi thu mình lại trước không gian thành phố rộng lớn đến rợn ngợp. Ở nhà người bác họ, ban ngày đi học, chiều phụ việc cho bác ở cửa hàng, tối tự học, quãng thời gian ít ỏi của một ngày được tôi phân chia đều đặn như thế.

Thảng hoặc, những khi vùi đầu trong đống quần áo, tôi có cảm giác y chang một anh thợ tiệm giặt là chuyên nghiệp. Việc giặt và sấy khô đã có bác gái và mấy chị người làm, tôi lo phân loại quần áo và giao hàng cho khách. Những vòng xe quay đều đưa tôi đi khắp các con đường của thành phố xa lạ.

Trong lớp, tôi nhanh chóng bị ấn tượng bởi Lam. Cô là lớp trưởng, xinh xắn, nồng hậu. Một lần đến lớp trực nhật sớm, tôi bắt gặp cô bạn đứng bên cửa sổ, mắt nhìn xa xăm. Thấy tôi, cô bạn thoáng bối rối một tẹo, rồi nhanh chóng mỉm cười.
- Cậu đến sớm thế?
- Ừ, hôm nay tớ phải trực nhật.
Câu chuyện nhanh chóng quay sang… những bài toán lượng giác. Vậy mà suốt hôm ấy, tôi bất giác hay tự cười một mình, thấy vui vui nhưng ngố điên lên được.


Lớp chuẩn bị cho một chương trình văn nghệ lớn. Tôi từ chối một vai phụ được giao - có một chị ở cửa hàng vừa xin nghỉ, tôi phải đứng máy giặt để giao kịp hàng cho khách. "Cậu có thể vào vai một nhạc công dương cầm, tớ thấy ngón tay cậu rất dài!". Cố giấu bàn tay bợt bạt vì nước lạnh vào túi quần, tôi từ chối. Lam lặng lẽ nhìn tôi, nhưng không nài nỉ gì thêm.

Tôi được giao phụ trách sân khấu, chỉ cần đứng ở tầng hai và cắt dây, thế là ổn. Chương trình thành công rực rỡ, Lam gần như nổi bật nhất với màn múa của mình. Nhìn tụi bạn reo hò ăn mừng, tôi lén bỏ về. Phần vì đã đến giờ làm ở tiệm, phần vì mặc cảm vô hình. Như khi bạn có cảm giác những gì mình đóng góp quá nhỏ nhoi trong một tập thể to đùng.





Nhầm lẫn ngọt ngào

Giấc ngủ trưa ngắn ngủi bị phá vỡ bởi tiếng gọi của một khách hàng. Là Lâm, cậu bạn lớp phó đẹp trai, học giỏi. Cậu ấy mỉm cười thân thiện, nhưng tôi thì thấy vô cùng bất an.
- Đừng ngạc nhiên, tớ biết cậu làm ở đây từ lâu rồi. Coi tớ như một khách hàng bình thường, okie?
Tôi gật đầu, còn có thể làm gì hơn thế?
- Cậu cần gì?
- Không nhiều, đây là chiếc váy tớ đặt may riêng cho Lam hôm biểu diễn. Nhưng bạn ý không nhận. Cậu hãy giặt sạch, rồi mang đến nhà Lam, nói là lớp tặng.
- Nhưng tại sao cậu không tự mang, thế sẽ tốt hơn, tớ không quen nói dối.
- Cậu thật ngốc, nếu tự làm được, tớ đã không cần nhờ cậu.
- Nếu tớ từ chối thì sao?
- Thứ nhất, với một tiệm giặt, cậu làm như thế là không chuyên nghiệp, thứ hai, tớ không nghĩ trong lớp nhiều người biết cậu làm việc này đâu! - cái nháy mắt đầy ma mãnh.
Tôi nhận lời đầy miễn cưỡng, lảng tránh cái nhìn của cậu bạn, và giả đò lúi húi bên đống quần áo. "Tớ chờ kết quả" - cậu bạn nhe răng cười và bỏ đi.

Thực ra tôi nhận lời, không phải vì sợ thằng bạn tiết lộ bí mật của mình. Hơn cả thế, một sự tò mò xen lẫn thích thú len lỏi trong suy nghĩ của tôi. Mấy ngày sau, cái váy giặt xong. Cầm trên tay địa chỉ nhà Lam, huýt sáo khe khẽ, cảm thấy rất hào hứng với lần giao hàng đặc biệt này. Nhưng ngay lập tức, tôi bắt đầu lo, sẽ giải thích với Lam thế nào về cái váy, và cả lí do tại sao tôi là người mang nó đến.

Nhà Lam hiện ra với cánh cửa xanh, dưới một giàn hoa giấy sặc sỡ. Khi bấm chuông, tim tôi như nhảy break dance trong ngực. Thật may, cô bạn là người ra mở cửa. Giọng cô bạn gần như reo lên cuối câu như tiếng chuông gió:
- Là cậu sao?
- Ơ thì tớ mang đến cho cậu chiếc váy từ một cửa tiệm giặt là
- Lại là một trò ngốc xít của lũ con trai, và cậu bị thua trong một trận oẳn tù tì chứ gì!"
- Ừm, cứ xem như vậy đi.
Tôi mừng húm vì "gợi ý" bất ngờ của Lam.
- Vào nhà tớ chơi đã nào….!

Lời mời của cô bạn như một làn gió mát mùa hè khẽ thổi qua. Những bức bối vô cớ dường như tan biến mất. Nhất là khi Lam dạo một bản nhạc có tên Thảo nguyên xanh, xin thề lúc đấy, tôi cũng có cảm giác thèm làm một anh mục đồng trên cánh đồng đấy lắm lắm.

Từ buổi chiều nhiều nắng ấy, giữa tôi và Lam có một cái gì đó rất êm đềm và dịu ngọt. Cô bạn giúp tôi có thêm nhiệt tâm để hòa vào mấy trò nghịch ngợm của lũ bạn. Thi thoảng, mấy chị nhân viên của tiệm khẽ cười khi bắt gặp tôi hay hát một mình. Những chiều chủ nhật, Lam đồng ý để tôi chở đi xem sách, hoặc chỉ đơn giản là đi xa đạp một vòng quanh hồ chờ tới khi ve kêu inh tai. Nụ cười của bạn ý làm tôi có cảm giác thời gian cũng muốn đông cứng lại, thật chậm…





Hạ cánh

Những giây phút vui vẻ làm tôi quên béng mất thân phận của mình. Lam vẫn chưa biết về công việc ngoài giờ học của tôi. Cô ấy vẫn nghĩ là tôi đã nói đùa. Và tôi để cô ấy tin như thế. Nhưng Lâm, mỗi khi có dịp đứng gần, cậu ta lại hỏi han về cái chuyện nhờ vả hôm nọ tôi đã làm chưa. Lâm không ác, nhưng câu hỏi của cậu ấy vô tình lại ác cực kì. Nó nhắc cho tôi nhớ, mình là ai, một anh thợ tiệm giặt là nghèo rớt so với thế giới của Lam. Một chút mặc cảm, nhưng cũng đủ quật gục một thằng con trai chẳng mấy tự tin. Như tôi bây giờ chẳng hạn…

Từ hôm ấy, tôi tìm cách tránh mặt Lam. Những ngày chủ nhật đi cùng cô bạn vơi dần với lí do là một lớp học thêm tưởng tượng. Tránh luôn cả ánh mắt cô bạn, tôi luôn đến lớp muộn nhất và ra về đầu tiên. Dĩ nhiên, Lam thừa tinh tế để nhận ra sự bất thường ấy.
- Có chuyện gì với cậu à?
- Không!
- Nét mặt cậu trả lời là có.
- Cậu có thể đi làm thầy bói được đấy!
Chẳng hiểu sao, tôi có thể nổi khùng và thốt lên một câu như vậy. Bỏ lại cô bạn đằng sau, tôi vội bỏ về. Có cái gì đó trong lồng ngực vỡ tan, đau đớn!



Triết lý thợ giặt

Càng về cuối năm, bài vở càng nhiều. Mê mải trong việc học và việc ở cửa tiệm, tôi càng lúc càng bơ phờ. Nhiều khi thấy ánh mắt mệt mỏi của tôi, mấy chị cùng làm tỏ ra ái ngại. Rồi kì thi cuối kì cũng kết thúc, tôi vội vã trở về sau buổi liên hoan cuối năm, cảm giác mất mát một cái gì lớn lắm.
Tiệm nhận thêm một cô thợ, nghe bảo vẫn học cấp ba. Giấc ngủ trưa của tôi bị cô thợ mới phá tan một cách đau đớn.
- Dậy đi giao hàng cho khách nào, cậu thợ ơi!
Khi ú ớ mở mắt, trái tim tôi bỗng lặng phắc. Là Lam! Và nụ cười mà tôi vẫn mơ về.

- Tại sao là ấy?
- Có gì ngạc nhiên, tớ cũng cần làm thêm để trang trải một số khoản cá nhân. Cứ coi như tình cờ thôi, nhỉ? Đi theo tớ!
Cô bạn dẫn tôi xuống phòng giặt.
- Nhìn này, đây là OMO, đây là TIDE… đều là bột giặt đúng không? Và cả Vì Dân nữa chứ. Tuy khác nhau về giá, về bao bì, nhưng đều làm sạch quần áo mà. Phải không, chàng ngốc!

Cái nháy mắt tinh nghịch, làm một thằng ngốc đã đứng hóa đá, và mặt thộn ra, thật đấy!

10 điều lãng phí nhất trong cuộc đời bạn



Trong hành trình tạo dựng một cuộc đời có ý nghĩa, nếu bạn lỡ coi thường một trong 10 điều thiết yếu dưới đây, coi như bạn đã tự đánh mất một phần nhựa sống của chính mình.

Sức khoẻ: Lúc còn trẻ, người ta thường ỷ lại vào sức sống tràn trề đang có. Họ làm việc như điên, vui chơi thâu đêm, ăn uống không điều độ.... Cứ như thế, cơ thể mệt mỏi và lão hoá nhanh. Khi về già, cố níu kéo sức khoẻ thì đã muộn.

Thời gian: Mỗi thời khắc "vàng ngọc" qua đi là không bao giờ lấy lại được. Vậy mà không hiếm kẻ nếm 8 giờ làm việc qua cửa sổ. Mỗi ngày, hãy nhìn lại xem mình đã làm được điều gì. Nếu câu trả lời là "không"!, hãy xem lại quỹ thời gian của bạn nhé!

Tiền bạc: Nhiều người hễ có tiền là mua sắm, tiêu xài hoang phí trong phút chốc. Đến khi cần một số tiền nhỏ, họ cũng phải đi vay mượn. Những ai không biết tiết kiệm tiền bạc, sẽ không bao giờ sở hữu được một gia tài lớn.

Tuổi trẻ: Là quãng thời gian mà con người có nhiều sức khoẻ và trí tuệ để làm những điều lớn lao. Vậy mà có người đã quên mất điều này. "Trẻ ăn chơi, già hối hận" là lời khuyên dành cho những ai phí hoài tuổi thanh xuân cho những trò vô bổ.

Không đọc sách: Sách truyền bá văn minh. Không có sách, lịch sử im lặng, văn chương câm điếc, khoa học tê liệt, tư tưởng và suy xét ứ đọng. Từ sách, bạn có thể khám phá biết bao điều kỳ thú trên khắp thế giới. Thật phí "nửa cuộc đời" cho nhưng ai chưa bao giờ biết đọc sách là gì!

Cơ hội: Cơ hội là điều không dễ dàng đến với chúng ta trong đời. Một cơ may có thể biến bạn thành giám đốc thành đạt hay một tỷ phú lắm tiền. Nếu thờ ơ để vận may vụt khỏi tầm tay, bạn khó có thể tiến về phía trước.

Nhan sắc: Là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ. Có nhan sắc, bạn sẽ tự tin và chiếm được nhiều ưu thế hơn so với người khác. Tuy nhiên, "tuổi thọ" của nhan sắc có hạn. Thật hoang phí khi để sắc đẹp xuống dốc. Hãy chăm sóc mình ngay từ bây giờ.

Sống độc thân: Phụ nữ ngày nay theo trào lưu "chủ nghĩa độc thân". Thực tế là khi sống một mình, bạn rất cô đơn và dễ cảm thấy thiếu vắng vòng tay yêu thương của chồng con. Bận bịu gia đình chính là một niềm vui. Sống độc thân, bạn đã lãng phí tình cảm đẹp đẽ ấy.

Không đi du lịch: Một vĩ nhân đã từng nói: "Khi đi du lịch về, con người ta lớn thêm và chắc chắn một điều là trái đất phải nhỏ lại". Vì thế, nếu cho rằng đi du lịch chỉ làm hoang phí thời gian và tiền bạc, bạn hãy nghĩ lại nhé!

Không học tập: Một người luôn biết trau dồi kiến thức sẽ dễ thành công hơn người chỉ biết tự mãn với những gì mình biết. Nếu không học hành, bạn đang lãng phí bộ óc đấy!