16.7.09

1 lần thất bại!

Bữa nọ vừa đi phỏng vấn tuyển dụng ở công ty Hoya - KCN Thăng Long. Trượt vỏ chuối!
Không biết tại sao???
Về, vừa tiếc, vừa buồn. Tỷ lệ chọi thấp như vậy, bài test thì làm đc, phỏng vấn thì đơn giản, không đi sâu chuyên môn, vậy mà mình lại trượt, trong khi mình học đúng chuyên ngành, còn một số người lại không đúng chuyên ngành. Trong 31 người dự thi, có khoảng 10 người dự thi hệ cao đẳng, còn lại là hệ đại học, cuối cùng lấy 3 cao đẳng, 3 đại học, trong đó không có mình. Buồn vì chẳng hiểu tại sao mình trượt? Tiếc vì môi trường làm việc mình rất thích. Mức đãi ngộ được giới thiệu cũng rất tốt, lại được làm đúng chuyên ngành nữa, được đào tạo, không yêu cầu kinh nghiệm. Híc! Một cơ hội tuyệt vời đã vụt mất! Tiếc ngẩn ngơ!


Nhưng trong cái buồn lại có một chút vui.
Đi nhờ xe của một người cùng phỏng vấn ra cổng KCN, tôi đứng dưới cái nắng cháy da chờ xe buýt về HN. Lòng buồn, băn khoăn, mồ hôi nhễ nhại vì nắng nóng, tôi thấy mệt mỏi, nản chí. Tôi đứng dưới gầm cầu Thăng Long chờ xe. Càng chờ lại càng chẳng thấy xe đâu. Rùi các chú bộ đội cấm đường đoạn xe vào bến, xe không vào bến nữa mà chạy đường khác. Thật là trớ chêu. Xe không có, xe buýt không bắt được, tôi tìm xe ôm. Hỏi người duy nhất giống xe ôm ở bên kia đường, anh không chạy xe, anh đang đợi bạn. Thế là xe ôm cũng không có, tôi bị bỏ rơi nơi đất khách. Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn chờ và đợi. Tiếc thay sự kiên nhẫn ấy không được đáp trả. Cùng đường, tôi quyết tâm đi bộ ra bến xe trước (khá xa và nắng).
Bước sang đường, lòng hạ quyết tâm đi bộ ra bến xe trước với đôi dép cao 7cm, lòng xác định sẵn "Thế là tối nay lại xưng hết chân rồi! Híc híc". Và....
- Em ơi!
..........
Quay lại
- Em về đâu?
- Em về bên kia cầu. Anh chạy xe cho em về bến Nam Thăng Long. - Tôi đáp
- Về Nam Thăng Long thì anh không chạy tới đó đâu. Anh chỉ chở giùm em sang bên kia, đến bến xe buýt thôi. Nhà anh không đi hướng đó, chở em qua, anh phải vòng lại.
............
............
Tôi cảm ơn anh rồi anh chở tôi qua cầu, ra bến xe buýt. Trời giữa buổi chiều, nắng gay gắt, đốt cháy da thịt, nhưng trong lòng tôi, một niềm vui nho nhỏ đã nhen lên làm tôi cảm thấy dịu đi cái nắng dát vàng ấy. Vui vì không phải đi bộ trên đôi dép cao gót, sắp được về nhà, thả mình đánh phịch xuống giường, quên đi mọi mệt mỏi. Và quan trọng hơn là vui vì dù sao, trên đời cũng còn những người rất tốt bụng chứ không hẳn lạnh nhạt với nhau như phần lớn con người ở thủ đô này. Đây là lần thứ 2 hay lần thứ mấy tôi nhận được sự giúp đỡ từ những người xa lạ, tôi không nhớ nữa.
Không biết tên
Không địa chỉ
Không số điện thoại
Không biết gì về những con người đó
Nhưng tôi cầu mong cho những người như thế sẽ gặp may mắn trên con đường đời!

Buổi phỏng vấn thất bại, nhưng tôi được thêm khá nhiều thứ:
thêm kinh nghiệm trinh chiến, thêm hiểu về cuộc sống trong KCN, và thêm tin vào sự nhân ái của con người.

1 nhận xét:

  1. Em chào chị, chị ơi mai em cũng đi thi tuyển ở Hoya, chị có nhớ là thi những gì không ạ. Em cảm ơn chị.

    Trả lờiXóa