Nghĩ đến chồng, đến gia đình chồng mà lòng buồn thắt ruột, thấy lo cho tương lai của mình và con quá. Sao mà cuộc sống ở đây lại nặng nề với mình như thế? Cái phòng thì bé như cái hộp diêm, thế mà bảo sửa nhà cho rộng rãi, thoáng mát để ở thì chồng còn bảo ko sửa, đợi xây lại nhà. 2 vợ chồng viên chức quèn, lại phải nuôi bố mẹ, chưa kể con sắp ra đời, không có bất cứ nguồn hỗ trợ tài chính nào, thì đến bao giờ mới tích cóp đủ tiền mà xây nhà?tôi còn phải chui rúc như thế này đến bao giờ?
Bố mẹ chồng thì cứ lúc nào cũng sợ mất đất, cứ làm như con dâu nhòm ngó tài sản của ông bà không bằng. Đời con còn chả lo được ra cái gì lại còn đòi giữ đất cho cháu. Con còn đang chui rúc trong cái phòng chưa đầy 6m2 đây, thế mà bố còn mơ đến đời cháu. Trời ạ, đúng là nông dân thật, tư tưởng không thoát ra khỏi cái ao làng. 2 vợ chồng + 1 đứa con sắp ra đời ở trong cái phòng chưa đầy 6m2 mà bố mẹ vẫn cho rằng chả cần sửa. Lại được cả chồng dốt nứa. Chán không chịu được. Phòng thì bé bằng cái mắt muỗii, kê 1 cái giường bé hơn bình thường đã hết phòng rồi, chưa kể trần thì thấp vì "bố còn để cái kho chứa đồ trên đầu", phòng chả có tí lý do nào để gió có thể vào, lúc nào cũng trong tình trạng ngột ngạt. Giường thì bé, 2 vợ chồng nằm cũng chật, đến lúc có con thì như thế nào? Mẹ thì cũng chả khác bố là mấy, lại bảo là cho 2 mẹ con ngủ trong phòng, bố nó ra ngoài mà ngủ, thế khác nào 2 vợ chồng ly thân? Thế thì bà nói luôn đi để con ly dị cho rảnh nợ. Khổ quá, bố mẹ chồng đã chả tâm lý được cái điểm gì lại được chồng dửng dưng. "Ăn thì nhiều chứ ở hết bao nhiêu", đấy chồng nói thế đấy. Công nhận là anh chả ở hết bao nhiêu, vì anh đi với thiên hạ suốt ngày, ngoài giờ ngủ, có lúc nào anh ở nhà đâu mà chả "ở hết bao nhiêu". Lại là đàn ông nữa, vạ vật ở đâu chả được. Anh cứ thử là con rể ở nhà bố vợ xem có ở đâu chả được ko?Nói mà không biết nghĩ cho vợ con, không biết thông minh ở đâu mà sao về nhà lại ngu thế không biết. Phòng thì bé, ngột ngạt, anh biết thừa, lúc nào anh cũng muốn chạy ra ngoài ngủ. Tối nào vợ chồng sinh hoạt thì cứ như đi phục kích địch, lúc nào cũng phải lo là bố mẹ ở ngoài nhà nghe tiếng, vì phòng liền kề, giường thì kêu, người ta sinh hoạt vợ chồng thì thoải mái, vui vẻ, vợ chồng tôi sinh hoạt thì căng thẳng hơn cả ra chiến trận. Thế mà anh nói ra cứ dễ như ăn kẹo, chả nghĩ gì. Chưa kể là đến lúc có con, rồi thì 2 vợ chồng với đứa con nằm kiểu gì?chưa kể là có con thì phải có tủ quần áo cho nó, nó càng bé thì đồ đạc của nó càng nhiều. Nào là bình sữa, nào là tã, là bỉm, là tất, găng tay, quần ,áo, .... tỉ thứ trên đời đi theo một đứa trẻ con, chứ đâu phải chuyện đùa. Rồi đến lúc nó lớn hơn một chút, nào thì quần áo mùa đông, nào thi quần áo mùa hè, rồi đồ chơi. Chả nhẽ lúc nào cũng phải ra nhà ngoài chơi?
Cứ nghĩ đến việc chồng và bố mẹ chồng cứ tửng từng tưng là lại điên hết ruột. Người đang chịu khổ là tôi đây này, mà rồi con, cháu của bố mẹ, của chồng cũng phải chui trong cái khổ sở ấy, lại còn kêu là có làm nhà thì làm chứ không sửa nhà, nói dốt như con bò. Tôi chả hiểu được những người này nghĩ gì nữa. Chán muốn biến mất khỏi chỗ này. Mệt quá, chán quá, sao tôi lại có thể có quyết định sai lầm làm khổ cả một đời như thế này? Sao tôi lại khổ thế này? Không thể ngủ được. Không thể ngừng suy nghĩ về những ý nghĩ ngu ngốc ấy. Chán nản quá. Đời còn đen tối thế này đến bao giờ? Đã phải chịu đựng bố mẹ dốt, chồng cũng dốt nốt. Cũng chả biết là chồng dốt hay là mải chơi nữa. Hu hu, sao đời khổ thế này? Muốn quên đi để ngủ, để con bé không phải chịu khổ từ trong bụng mẹ mà sao không làm được?Sao khó thế này? Sao khổ thế này?
Đời mình đã khổ, chẳng nhẽ đời con bé cũng lại khổ thế hay sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét