9.7.12

Đi đâu?

Biết đi đâu bây giờ? Đi đâu để thoát khỏi tình trạng ức chế này? đi đâu để không phải nhìn thấy anh, không phải nghĩ đến anh? Giận anh, nói dỗi với anh, anh cũng chỉ nhe răng ra cười, rồi lại ăn xong là đi chơi. Đi làm cả ngày, tối về lại chòng chọc 1 mình 1 bóng, đấy là cuộc sống vợ chồng ư?tôi muốn biến mất khỏi đây, biến mất khỏi anh và anh cũng biến mất khỏi cuộc đời tôi. Biến đi, cút ra khỏi cuộc sống của tôi, đừng hành hạ tôi nữa, tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi mệt lắm rồi...

1.6.12

[Truyện] Đường Tăng

[Sưu tầm]  Truyện ngắn Đường Tăng của Trương Quốc Dũng là tác phẩm giành giải Truyện siêu ngắn của Hội nhà văn năm 1994.
Tác phẩm gây xôn xao dư luận nói chung và giới phật tử nói riêng một thời, mọi người cùng đọc cùng suy ngẫm.


 Đêm cuối cuộc trường chinh đầy gian khổ, ngày mai yết kiến Như Lai để lên kiếp Phật, Đường Tăng trằn trọc không sao ngủ được. Suốt cuộc đời tâm nguyện tới cõi này, giờ đây khi sắp trút bỏ kiếp người, ông bỗng thấy lòng day dứt.

Nhiều ngày nay, thân thể Đường Tăng đã rã rời, đầu óc đầy mộng mị, tay biếng lần tràng hạt. Tâm linh như muốn níu chân dừng lại. Máu ông nhức nhối thấm lần cuối qua tim, cứa vào quá khứ đau xé. Ông nhớ tới những người sinh thành ra mình. Tình cha, huyết mẹ tạo nên mà bao nhiêu năm nay ông không một lần thắp hương, không một lần nhắc nhở.

Chặng đường dài tới đất Phật khiến trái tim ông dần chai sạn. Ông đã quá nhiều lần phải lạy lục, cầu khẩn các thần linh thánh lớn bé, đã quá nhiều lần giẫm đạp lên xác máu yêu ma xa gần, chỉ với một mục đích: mau thành chính quả. Ông thương người. Nhưng đêm nay, trước ranh giới cuối cùng của cõi Người và Phật, ông chợt hiểu ra cội rễ của tình thương ấy. Mỗi lần cứu giúp con người, ông chỉ thầm tính toán như xây thêm cho mình một bậc thang tới Phật đài.

Nhiều lần Đường Tăng đã tự hỏi tại sao nước mắt mình ngày càng lạnh giá. Giờ đây ông thầm biết, trên con đường thỉnh kinh về cứu rỗi người đời, ông đã dần dần xa lạ với con người.

Ông trở mình, thở dài: không là người, ta sẽ là ai? Yêu quái cản đường, biết bao kẻ chính từ trên đây xuống, pháp thuật vô biên, ác nghiệt vô cùng. Ta nhập vào chốn ấy biết rồi thành Phật hay ma?

Đường Tăng chợt nhói trong tim. Ông khẽ rên lên, hai tay ôm ngực. Mở mắt thấy các đồ đệ đang đứng bên giường nhìn ông âu lo. Cả ba hình như đều không ngủ.

Đường Tăng thở hắt: “Không sao đâu. Ta chỉ chợt nhớ tới ngày xưa”. Nói rồi lại nhắm mắt.

Nghe tiếng Ngộ Không: “Xin thầy đừng tự dối lòng. Thầy đang nhớ cả kiếp người

Đường Tăng rùng mình khi giọng Ngộ Không quá u uất –"Con từ đá sinh ra. Coi thường cả thần thánh, yêu ma, chỉ mong được thành người. Thầy đã là người lại tự bỏ mình đi tìm hồn phách khác. Đêm nay sao khỏi xót xa”.

Bát Giới cười khẽ: “Làm người có gì vui. Chúng ta đã dốc lòng theo đạo, ngày mai được lên chốn thần tiên, sung sướng biết bao nhiêu. Thầy đừng luyến tiếc”.

Sa Tăng an ủi: “Thầy trò mình sắp hóa Phật mang đạo xuống khai sáng cho loài người. Công quả vĩ đại lắm”.

Đường Tăng lắc đầu, nằm im hồi lâu, hai tay vẫn đặt lên tim, mắt vẫn nhắm, nước mắt trào ra ấm nóng lại. Rồi như trăng trối: “Ta ước gì đêm nay đừng sáng.

Ta đau đớn cho mười mấy năm viễn du. Ngộ Không ơi! Một đời con mong được thành người thì bị bắt ép phải theo ta để thành Phật. Bát Giới tự dối mình giác ngộ thật ra chỉ là đi tìm một chốn hoan lạc mới. Sa Tăng rời cõi u mê này sang cõi hoang tưởng khác mà lại hy vọng khai sáng. Còn ta? Không còn là người không phải là người thì làm sao đồng cảm mà đòi khai sáng, cứu vớt con người”.

Ngộ Không sụp xuống nắm tay thầy nghẹn ngào: “Thầy đã nhận ra chân lý. Nhưng chậm quá rồi”.

Đường về. Qua sông. Thiên sứ vừa cười vừa chỉ cho Đường Tăng thấy thân xác ông đang trôi dạt dưới cầu.

Nhưng Đường Tăng đã không nghe thấy gì nữa. Đôi mắt vô hồn.

Tác giả: Trương Quốc Dũng

Không ngủ được!

Nghĩ đến chồng, đến gia đình chồng mà lòng buồn thắt ruột, thấy lo cho tương lai của mình và con quá. Sao mà cuộc sống ở đây lại nặng nề với mình như thế? Cái phòng thì bé như cái hộp diêm, thế mà bảo sửa nhà cho rộng rãi, thoáng mát để ở thì chồng còn bảo ko sửa, đợi xây lại nhà. 2 vợ chồng viên chức quèn, lại phải nuôi bố mẹ, chưa kể con sắp ra đời, không có bất cứ nguồn hỗ trợ tài chính nào, thì đến bao giờ mới tích cóp đủ tiền mà xây nhà?tôi còn phải chui rúc như thế này đến bao giờ?
Bố mẹ chồng thì cứ lúc nào cũng sợ mất đất, cứ làm như con dâu nhòm ngó tài sản của ông bà không bằng. Đời con còn chả lo được ra cái gì lại còn đòi giữ đất cho cháu. Con còn đang chui rúc trong cái phòng chưa đầy 6m2 đây, thế mà bố còn mơ đến đời cháu. Trời ạ, đúng là nông dân thật, tư tưởng không thoát ra khỏi cái ao làng. 2 vợ chồng + 1 đứa con sắp ra đời ở trong cái phòng chưa đầy 6m2 mà bố mẹ vẫn cho rằng chả cần sửa. Lại được cả chồng dốt nứa. Chán không chịu được. Phòng thì bé bằng cái mắt muỗii, kê 1 cái giường bé hơn bình thường đã hết phòng rồi, chưa kể trần thì thấp vì "bố còn để cái kho chứa đồ trên đầu", phòng chả có tí lý do nào để gió có thể vào, lúc nào cũng trong tình trạng ngột ngạt. Giường thì bé, 2 vợ chồng nằm cũng chật, đến lúc có con thì như thế nào? Mẹ thì cũng chả khác bố là mấy, lại bảo là cho 2 mẹ con ngủ trong phòng, bố nó ra ngoài mà ngủ, thế khác nào 2 vợ chồng ly thân? Thế thì bà nói luôn đi để con ly dị cho rảnh nợ. Khổ quá, bố mẹ chồng đã chả tâm lý được cái điểm gì lại được chồng dửng dưng. "Ăn thì nhiều chứ ở hết bao nhiêu", đấy chồng nói thế đấy. Công nhận là anh chả ở hết bao nhiêu, vì anh đi với thiên hạ suốt ngày, ngoài giờ ngủ, có lúc nào anh ở nhà đâu mà chả "ở hết bao nhiêu". Lại là đàn ông nữa, vạ vật ở đâu chả được. Anh cứ thử là con rể ở nhà bố vợ xem có ở đâu chả được ko?Nói mà không biết nghĩ cho vợ con, không biết thông minh ở đâu mà sao về nhà lại ngu thế không biết. Phòng thì bé, ngột ngạt, anh biết thừa, lúc nào anh cũng muốn chạy ra ngoài ngủ. Tối nào vợ chồng sinh hoạt thì cứ như đi phục kích địch, lúc nào cũng phải lo là bố mẹ ở ngoài nhà nghe tiếng, vì phòng liền kề, giường thì kêu, người ta sinh hoạt vợ chồng thì thoải mái, vui vẻ, vợ chồng tôi sinh hoạt thì căng thẳng hơn cả ra chiến trận. Thế mà anh nói ra cứ dễ như ăn kẹo, chả nghĩ gì. Chưa kể là đến lúc có con, rồi thì 2 vợ chồng với đứa con nằm kiểu gì?chưa kể là có con thì phải có tủ quần áo cho nó, nó càng bé thì đồ đạc của nó càng nhiều. Nào là bình sữa, nào là tã, là bỉm, là tất, găng tay, quần ,áo, .... tỉ thứ trên đời đi theo một đứa trẻ con, chứ đâu phải chuyện đùa. Rồi đến lúc nó lớn hơn một chút, nào thì quần áo mùa đông, nào thi quần áo mùa hè, rồi đồ chơi. Chả nhẽ lúc nào cũng phải ra nhà ngoài chơi?
Cứ nghĩ đến việc chồng và bố mẹ chồng cứ tửng từng tưng là lại điên hết ruột. Người đang chịu khổ là tôi đây này, mà rồi con, cháu của bố mẹ, của chồng cũng phải chui trong cái khổ sở ấy, lại còn kêu là có làm nhà thì làm chứ không sửa nhà, nói dốt như con bò. Tôi chả hiểu được những người này nghĩ gì nữa. Chán muốn biến mất khỏi chỗ này. Mệt quá, chán quá, sao tôi lại có thể có quyết định sai lầm làm khổ cả một đời như thế này? Sao tôi lại khổ thế này? Không thể ngủ được. Không thể ngừng suy nghĩ về những ý nghĩ ngu ngốc ấy.  Chán nản quá. Đời còn đen tối thế này đến bao giờ? Đã phải chịu đựng bố mẹ dốt, chồng cũng dốt nốt. Cũng chả biết là chồng dốt hay là mải chơi nữa. Hu hu, sao đời khổ thế này? Muốn quên đi để ngủ, để con bé không phải chịu khổ từ trong bụng mẹ mà sao không làm được?Sao khó thế này? Sao khổ thế này?
Đời mình đã khổ, chẳng nhẽ đời con bé cũng lại khổ thế hay sao?

31.5.12

Thở dài...

Đến bao giờ mình mới có thể thoát khỏi nước mắt và muộn phiền vì con người này?

28.4.12

Muốn cười mà sao khó thế?

Anh lại đi công tác. Cũng chẳng sao. Vấn đề không phải là việc anh đi công tác. Mà là cái cảm giác tình cảm vợ chồng nguội lạnh theo thời gian làm em lo lắng. Anh vẫn sống vui vẻ, vẫn bận bịu với việc thể hiện mình trước người khác, vẫn bận bịu với việc đi chơi để giải tỏa tinh thần cho anh. Và anh vẫn chẳng bao giờ thèm nghĩ đến cảm giác của em. Vợ bị dọa sảy nằm ở nhà điều trị gần 3 tuần. Được thời gian đầu anh còn tỏ ra quan tâm, tâm lý một chút, ở nhà với vợ cho vợ an lòng. Tuần này anh đi gần như kín tuần. 3 ngày đầu tuần đi công tác, 3 ngày anh đi ăn, đi chơi, có 1 buổi anh không đi ăn ở đâu, ăn tối xong cũng đã 9h, nhưng anh vẫn phải lấy cớ đi mua thuốc cho em để đi đến gàn 11h đêm mới về, 3 ngày tới anh lại đi công tác. Tối nay anh ra nhà đồng nghiệp ở HN ngủ để mai đi công tác sớm. Nằm ở nhà buồn nhắn tin cho anh mà chẳng thấy anh trả lời. Quả thực trong lòng thấy có nghi ngờ. Chẳng mấy khi anh đi ngủ sớm thế đâu. Thế em mới cảm thấy có chút gì như điềm báo, như dấu hiệu cho sự nhạt đi trong mối quan hệ của 2 ta. Đã có những lúc em rất tin tưởng ở anh, rất tin tưởng ở chính mình rằng anh sẽ đủ tỉnh táo để không làm việc có lỗi ấy đối với em. Nhưng thực lòng lúc này em thấy em hoàn toàn ảo tưởng về điều đó. Em không có bằng chứng, em cũng chẳng có điều gì chứng minh anh phản bội. Em thấy giữa 2 vợ chồng chỉ còn lại sự ràng buộc bởi pháp luật, danh nghĩa, bởi họ hàng, và lúc này là một nhóc con, nhưng tuyệt nhiên không phải = tình cảm yêu thương. Em thấy anh vẫn đối xử tốt với em, nhưng chỉ như là trách nhiệm, nghĩa vụ thôi. Có thời gian ở nhà thì hoặc là anh ngủ, hoặc là anh ôm điện thoại. Em chẳng biết anh có tâm sự gì, hay muốn làm gì vì anh hoàn toàn khép kín với em. Đến điện thoại anh cũng đặt mật khẩu và quyết không cho em biết. Với em anh là một thế giới đóng kín. Với anh, em là một thế giới mà anh không muốn đặt chân vào. Em đang mang bầu, em đã cố gắng để bỏ qua những lúc anh mải chơi chẳng về nhà, để bỏ qua những vô tâm của anh. Nhưng trong thâm tâm em vẫn có cái gì đó đè nặng, như là sự buồn đau. Buồn vì chẳng có một gia đình yêu thương như mong muốn. Đau vì đã bước đi 1 bước thật sai lầm. Sai lầm đó là em đã tin anh là hạnh phúc của em và ngược lại đối với anh. Nhưng có lẽ em đã nhầm, nhầm rất lớn, đó chỉ là điều mong mỏi của em thôi. Em đã không dám nhìn thẳng vào sự thật là anh không thật sự như thế. Em cảm thấy là một người vợ mà chẳng nhận được sự quan tâm của chồng, cũng như chẳng phải là nơi nương tựa của tinh thần chồng, đó là  một người vợ bất hạnh. Và giờ đây em đang phải mang trong lòng nỗi bất hạnh ngày càng lớn ấy.
....
Muốn cười mà sao khó thế?